Header Ads

test

Gửi anh trai yêu quý. : Hoàng Trung Phương

Gửi anh trai yêu quý. : Hoàng Trung Phương
Em không có thói quen viết stt để bộc lộ cảm xúc như mọi người.
Em biết nếu như em làm điều đó, thì bạn bè của em hàng ngày sẽ hàng chục lần nhìn thấy stt chán nán của em về cuộc sống này, về nỗi buồn và những suy nghĩ của em.
Nhưng em luôn kìm nén bản thân làm điều đó, và như thế em có thể bảo vệ lớp bóc của bản thân.
Hơn cả vậy, bạn bè của em cũng sẽ không anh hưởng bởi dòng tâm trạng của anh.
Nhưng anh ạ, hôm nay em phải nói ra những điều em nghĩ từ lâu.
Là một sinh viên Đại học, anh được trưởng thành trong ngôi trường Xã hội chủ nghĩa, anh được học tập sáng tạo, phát triển và thể hiện bản thân.
Nhưng anh ơi, hãy nhìn lại chính mình.
Em không nói vấn đề học tập của anh. Vì bởi lẽ, với em anh quá xuất sắc, anh có niềm đam mê, anh có tình yêu với chiếc xe, với ngành học của anh. Như thế là quá đủ rồi.
Ra trường anh cầm tấm bằng gì thì anh vẫn là niềm tự hào của em và me. Mặc dù, kết quả không như ý muốn, song được sang một đất nước ngoài không vận Việt Nam đã là thành công trong cuộc đời sinh viên của anh rồi đó. Điều ấy, là cả niềm mơ ước của riêng em và bao người khác đó anh ơi. Anh có biết em rất hãnh diễn về anh không anh trai. Em luôn tự hào vì có một người anh mạnh mẽ, yếu thương em gái như anh. Em yêu anh rất nhiều vì điều đó.
Nhưng anh ạ, có lẽ là sinh viên Văn khoa nên em nhạy cảm với hành động cử chỉ của người khác. Song em rất hiếm khi để bụng và tỏ thái độ trước điều em không thích.
Anh ạ.!
Bố mẹ cho anh tiền ăn học, để anh được đào tạo, được sống trong môi trường học thuật. Quan trọng hơn anh được làm điều anh đam mê. Số tiền ấy không phải từ trên trời dơi xuống. Mà đó là mồ hôi và cả nước mắt nữa đấy anh. 
Đâu cần anh phải kiếm nhiều tiền, đâu cần anh phải kiếm tầm bằng khá, giỏi.
Nhưng ít nhất anh cũng hãy giữ lấy phần NGƯỜI trong phần CON của anh. Môi trường Đại học để anh tiếp thu kiến thức mới. Không phải môi trường anh học hút thuốc hay NÓI TỤC.
Anh có biết em ghét 2 việc ấy thế nào không. ??????????
Em biết đó là những chuyện bình thường của nam sinh viên, song đâu phải ai đi học Đại học cũng như vậy đâu anh.
Em đã không nói gì mà chỉ thái độ với anh, để anh tự sửa chữa, nhưng sau tất cả chỉ là niềm thất vọng của em.
Cuộc sống có quá nhiều áp lực với em và cả anh nữa. Anh được học hành, ra ngoài xã hội, tiếp xúc nhiều bạn bè. Nhưng không đồng nhất với đó là anh quên đi, mình đã ăn nói thế nào trước khi ra Hà Nội. 
Em biết bạn bè anh đều sử dụng ngôn ngữ như vậy. Điều ấy là hiển nhiên trong xã hội. Mặc dù, những ngôn ngữ ấy không đánh giá hết một con người. Song em không thể chấp nhận được điều đó. KHÔNG BAO GIỜ EM CHẤP NHẬN NHỮNG NGÔN NGỮ KIỂU MÀ CÁC ANH SỬ DỤNG. KHÔNG BAO GIỜ...
Hơn cả thế, nếu như những lời đó phát ngôn từ anh thì em càng thất vọng hơn.
Tiền bỏ cho anh ăn học, chứ không phải để cho anh học những thái độ, lời nói không đúng như thế.
Vô tình đọc được stt hoặc cmt của anh với bạn bè, cùng những kiểu giao tiếp như thế em thất vọng lắm.
Em biết, anh hay thức khuya học tập, nghiên cứu nên anh đã sử dụng thuốc lá. Điều em ghét đến cùng cực. Về nhà ngửi mùi khói thuốc của anh, em thất vọng. Mẹ thất vọng vô cùng. Người anh trai của em đã thay đổi rồi sao.???
Đây là những điều em muốn nói với anh sau những áp lực em đang gặp phải. Có lẽ cũng phần nào giải tỏa được tâm trạng của em.
Anh có quyền làm những gì anh muốn. Anh có quyền không thay đổi những điều em không thích ở anh. Đó chỉ là quan điểm riêng của một đứa em gái luôn mong muốn những điều tốt đẹp cho anh trai yêu mến của mình mà thôi. Em hi vọng rằng anh không để mẹ thất vọng về anh thêm lần nào nữa.
Anh có thể quên và bỏ ngoài tai những điều mà em đã viết... Nhưng trên hết em hi vọng sẽ không phải ngửi thấy khói thuốc từ anh. Không bao giờ thấy những stt nào của anh với những ngôn ngữ như vậy, 
Yêu anh nhiều....

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.